Ngày 20/11 của nữ giáo viên thoát nạn trong vụ cháy chung cư tại Hà Nội
Cô giáo Trần Thị Thanh Hương (36 tuổi, Trung tâm giáo dục thường xuyên quận Thanh Xuân) - nạn nhân bị thương trong vụ cháy chung cư mini trên phố Khương Hạ (quận Thanh Xuân, Hà Nội) vẫn chưa hết bàng hoàng, ám ảnh trước những gì đã xảy ra tại đêm “định mệnh” ấy.
Cô giáo Trần Thị Thanh Hương chia sẻ lại sự việc xảy ra trong đêm "định mệnh"
Cô Hương kể, đêm 12/9 khi đang soạn giáo án để chuẩn bị cho buổi dạy ngày hôm sau thì cô nghe thấy tiếng hô thất thanh "cháy, cháy" vang lên. Ngọn lửa bùng lên từ khu vực tầng 1. Hai người con lớn của cô 8 tuổi và 12 tuổi từ tầng 4 nhanh chóng được đánh thức và chạy lên phía trên.
Cô cùng chồng và con gái út 2 tuổi phải quay lại phòng do khói đã bốc lên dày đặc. Hai vợ chồng xả nước, làm ướt nhiều tấm vải để chèn vào các khe hở, hy vọng cầm cự được lâu. Khói lửa và cả những tiếng la hét cứ thế bao trùm căn nhà 9 tầng.
Giữa lằn ranh sinh tử, cả gia đình đặt cược mạng sống bằng cú nhảy từ tầng 4 sang mái tôn nhà đối diện.
Anh Thắng (chồng cô Hương) trùm chăn ôm con gái nhỏ nhảy xuống trước. Cú nhảy khiến anh gãy tay, nhưng vẫn nén đau gọi vợ cố lên: "Em cứ nhảy, có anh ở dưới này”.
Giữa nỗi sợ và lo lắng va phải chồng con ở phía dưới, cô Hương đã nhảy xuống. Cú nhảy may mắn giúp cả hai vợ chồng và con gái út thoát chết.
Đêm ấy Hà Nội mưa tầm tã, cậu con trai 8 tuổi của cô Hương được mọi người đưa lên xe cấp cứu khi trời còn chưa rạng. Còn cô con gái cả 12 tuổi không may mắn đã qua đời.
Thoát chết, cô Hương bị chấn thương cột sống nặng, phải nằm viện để phẫu thuật. Những ngày điều trị trong viện một mình, cô Hương sống chung với cơn đau thắt người do gãy đốt sống. Nhìn vào những lời nhắn an ủi, động viên của người thân, đồng nghiệp, học trò và cả những nhà giáo chưa từng gặp mặt, cô nhủ phải cố gắng để không phụ tình cảm của mọi người.
Khi sức khỏe dần ổn định, cô Hương đã lặng lẽ đi ra khỏi con ngõ để nhìn thoáng qua ngôi trường cho vơi nỗi nhớ học trò. Nhìn khung cảnh quen thuộc, nhớ về những ngày con gái tan học sớm, chạy quanh trường chờ mẹ hết tiết dạy, người phụ nữ như "chết lặng".
"Đó có lẽ là lý do lớn nhất khiến tôi chưa đủ can đảm quay lại trường. Giá như tất cả những gì đã qua chỉ là một giấc mơ và tôi sớm được tỉnh lại", cô Hương nói rồi gạt đi nước mắt.
Cô Hương không kìm nổi nước mắt khi nhớ lại những gì đã xảy ra
Dù đã nhiều ngày trôi qua, cô Hương cũng cố gắng để vui vẻ hơn, để buông bỏ, để quên đi, để không khóc, không hối tiếc nhiều nữa, nhưng rất khó. Bản thân cô cũng muốn vui vẻ trở lại để mọi người đỡ lo mà không làm được. Thậm chí, cô sợ tiếp xúc với mọi người (trừ người nhà). Cô sợ ra đường nhỡ ai nhìn thấy lại hỏi thăm thì sao? Lúc nào cô cũng chỉ biết "ước gì, giá như...".
“Trên đời này, tình yêu thương lớn nhất, thiêng liêng nhất, vĩ đại nhất là tình mẫu tử. Không có tình cảm nào có thể vượt qua được tình yêu này. Nhưng cũng chính vì thế mà không có nỗi đau nào có thể lớn hơn nỗi đau mất con”, cô Hương nói đầy xót xa.
Hiện cô cùng gia đình được chủ nhà hỗ trợ cho thuê nhà miễn phí ở ngõ 77 Bùi Xương Trạch, quận Thanh Xuân, Hà Nội. Cô Hương cho biết, bản thân không khỏi xúc động trước tình cảm của tất cả mọi người trong đó thậm chí có những người xa lạ chưa gặp bao giờ nhưng đã động viên, chia sẻ để cô cố gắng vượt qua nỗi đau thể xác lẫn tinh thần.
Hơn 14 năm công tác trong ngành giáo dục, năm nay là dịp 20/11 đầu tiên cô giáo Hương đón ngày lễ tôn vinh trong một bối cảnh khác khi chưa thể đến trường tham gia giảng dạy học trò. Những tin nhắn học trò gửi đến liên tục với nội dung: "Mong cô của em bình an, thương cô hay cô chịu khó bồi dưỡng sức khỏe để nhanh chóng trở lại dạy bảo chúng con, cô nhé…" khiến cô Hương không khỏi bồi hồi xúc động và cũng là tình cảm, là sức mạnh để cô tiếp tục bước tiếp.
Những dòng tin nhắn của học trò động viên, an ủi như tiếp thêm sức mạnh để cô Hương sớm quay trở lại trường
“Các em mong ngóng tôi từng ngày quay lại lớp. Hôm nào cũng nhắn tin hỏi thăm sức khoẻ của tôi và xin địa chỉ nhà để đến chơi. Hy vọng sang tháng 12 tôi có thể đi làm và tiếp tục cuộc sống bình thường. Thực sự, những ngày ở nhà tôi rất nhớ học sinh, nhớ trường lớp, đã nhiều lần tôi nằm mơ mình đi dạy.
Tôi chỉ mong trời cho mình sức khoẻ để mình làm việc thiện giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn khác. Tôi mang ơn nhiều tấm lòng hảo tâm đã giúp đỡ, động viên cả gia đình tôi và gia đình các nạn nhân khác. Xin cảm ơn cuộc đời này!", cô Hương bày tỏ.