Dạy con kỹ năng sống
Nam Phú Quốc - ‘ngôi sao sáng’ của du lịch đảo Ngọc
Lào Cai - ‘điểm hẹn’ của hàng vạn khách du lịch tâm linh đầu xuân
Thầy giáo trẻ kể chuyện Tết Việt ở Úc khi còn là du học sinh
Chị Liên cùng đồng hành trong chuyến du lịch hai ngày một đêm với giáo viên chủ nhiệm và gần 40 học sinh. Chị Liên rào trước đón sau: “Chỗ chị em thân thiết, em thật thông cảm thì chị mới nói”. Chị Thu vui vẻ: “Chị cứ nói đi, em và chị không phải khách sáo”. Chị Liên chân thành: “Chị khuyên em thật lòng, hè này vợ chồng em nên tích cực rèn kỹ năng sống cho con em ạ! Chỉ còn một năm học nữa là con chúng ta rời ghế nhà trường, đi học đại học, bước vào trường đời nhưng chị thấy con Ngọc nhà em cần phải thay đổi”. Chị Thu sốt ruột, giục: “Chị kể cho em xem tình hình thế nào để em còn biết đường dạy con”. “Không phải chỉ riêng con Ngọc nhà em đâu, nhiều bạn cũng trong tình trạng tương tự, thiếu kỹ năng sống, khả năng tự lập rất kém. 17 tuổi rồi chứ bé bỏng gì đâu mà như những chú gà công nghiệp. Ăn trước người lớn nhưng không biết mời, ăn đâu thì bày rác nguyên chỗ đó, từ trên xe ô tô đến những điểm du lịch. Các bác phụ huynh lại đi thu gom rác mà các con bày ra. Thiếu bát đũa khi ăn cũng không biết tự đứng lên đi lấy hoặc gọi nhân viên nhà hàng, lại sai phụ huynh: Bác ơi lấy bát cho con. Lên xe thì tranh giành chỗ ngồi. Đi lạc trên núi vì không bám đoàn thì khóc tu tu chứ không biết đường gọi điện... Chị quan sát thấy không ổn em ạ, chúng nó như công chúa, tiểu thư chỉ quen bố mẹ nuông chiều nên khi ra chỗ tập thể chỉ biết đến bản thân mình mà không quan sát xung quanh”. Nghe chị Liên kể về chuyến đi, chị Thu thở dài: “Em biết con Ngọc nhà em vốn vụng về, cũng tại em nuông chiều con thái quá. Bố nó thì công tác xa nhà, em bán hàng tạp hóa cũng rảnh rỗi nên có việc gì em cũng làm hết cho con, ù một tí là xong. Nhìn nó loay hoay, em ngứa mắt lắm, thà em làm cố còn hơn nhìn nó lọ mọ, lóng ngóng. Em chỉ yêu cầu con chuyên tâm vào việc học. Hai đứa con gái của em gần như không phải mó tay vào việc gì. Con bé Ngọc vốn khảnh ăn từ bé nên em càng chăm chút. Nó thích ăn gì là em sẽ nấu món đó. Có hôm em bận không làm được món nó thích là nó dỗi, nhịn cơm”. Chị Liên ngạc nhiên: “Sao lại chiều con như vậy hả em? Chiều quá, nó sinh hư, sống vô tâm, ích kỷ, không biết quan tâm đến người khác”. Chị Thu cảm ơn chị Liên rối rít: “May có chị nói cho em biết, em uốn nắn con còn kịp, chứ để mãi thế này cũng nguy hiểm thật, chúng nó có lớn mà không có khôn”. Hôm đó, chị Thu nói chuyện với hai con gái để các con hiểu sự cần thiết của việc rèn luyện tính tự lập, biết ứng xử. Chị gửi hai con tham gia một khóa học ngắn hạn về kỹ năng sống. Mỗi buổi, các con học được gì thì chị lại giúp các con thực hành, từ việc chào hỏi, nói lời cảm ơn, xin lỗi cho đến việc dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, nấu ăn... Hôm nào ba mẹ con cũng bàn bạc, lựa chọn thực đơn cho từng bữa ăn. Sáng sớm, chị Thu dẫn hai con đi bộ ra cái chợ cóc gần nhà để mua thực phẩm. Chị dạy các con cách chọn rau tươi, cách nhận diện thịt lợn ngon, phân biệt được thịt thăn, thịt vai, thịt ba chỉ... Về nhà, chị dạy các con nhặt rau, rửa rau, chế biến thực phẩm và nấu các món ăn ngon. Lúc đầu, chị em Ngọc còn vụng về, hậu đậu nhưng chỉ một tuần sau Ngọc và em gái học lớp 8 đã biết nấu một bữa cơm có đầy đủ các món: xào, luộc, canh... Được bố mẹ cổ vũ, khen ngợi, hai chị em càng phấn khởi, tự phân chia nhau nấu cơm, rửa bát, lau nhà, dọn phòng, phân loại rác... Chị Thu thấy nhàn hẳn, không tất bật như hồi chị ôm đồm mọi việc nữa. Các con biết quan tâm đến bố mẹ, quan tâm đến nhau. Ăn xong, đứa lớn rửa bát thì đứa bé pha nước, lấy tăm mời bố mẹ. Thi thoảng hai chị em lại rủ rỉ chuyện trò chứ không tranh giành, chí chóe như dạo trước. Dù muộn một chút nhưng chị Thu đã kịp thời thay đổi cách dạy con. Những tấm giấy khen học sinh giỏi của con chỉ ghi nhận thành tích học tập, điều quan trọng là cha mẹ cần rèn cho con kỹ năng sống, biết xử lý những vấn đề xảy ra hằng ngày, biết đối nhân xử thế. Hôm nay chị Thu mời gia đình chị Liên sang ăn cơm để chị Liên chứng kiến sự thay đổi của Ngọc sau hơn một tháng nghỉ hè. Chị Liên ngạc nhiên, cứ tấm tắc khen Ngọc nấu ăn ngon. Còn chị Thu vui mừng vì con gái đã tiến bộ trong việc rèn kỹ năng sống.
TRẦN THỊ LÀNH