|
Trong khi Pep tiếp tục cho thấy sự linh hoạt, biến đổi để tận dụng tối đa điểm mạnh cầu thủ, Amorim lại tự khóa mình trong hệ thống 3-4-3 cứng nhắc - và chính điều đó khiến United trả giá.
Khi Pep tạo ra thế 4 chọi 2 ở trung tuyến
Hiệp một tại Etihad cho thấy vì sao Pep vẫn là bậc thầy chiến thuật. Ông nhắm thẳng vào cấu trúc 3-4-3 của Amorim - hệ thống vốn đặt gánh nặng quá lớn lên bộ đôi tiền vệ trung tâm. Bằng cách kéo hậu vệ trái Nico O’Reilly dạt biên để ghim Noussair Mazraoui, đồng thời để Jeremy Doku bó vào trung lộ, Man City ngay lập tức tạo thế 4 chọi 2 trước cặp Ugarte-Fernandes.
Rodri, Foden, Doku và Reijnders tạo thành một “hộp chiến thuật”, bao vây và kiểm soát trung lộ. Man United không đủ người để chống đỡ, và kịch bản Fulham từng dùng để đánh bại họ lặp lại y nguyên. Một đội bóng hàng đầu như Man City, với những cầu thủ di chuyển và xoay chuyển nhịp nhàng, chỉ cần một nguyên tắc đơn giản ấy để bóp nghẹt tuyến giữa đối phương.
![]() |
Pep bố trí đông quân số ở giữa sân. |
Trong hệ thống của Amorim, trung vệ lệch phải Leny Yoro được yêu cầu dâng cao bắt Doku khi anh bó vào. Nhưng đó là một bài toán không tưởng. Doku có thể lùi sâu về tận phần sân nhà, còn Foden thì liên tục xuất hiện ở cùng khu vực. Nếu Yoro dâng cao, anh bỏ lại khoảng trống lớn phía sau. Nếu giữ vị trí, Doku rảnh chân xoay sở.
Hệ quả là pressing của Man United trở nên nửa vời, chắp vá. Bruno Fernandes thừa nhận sau trận rằng đội bóng cần “dũng cảm hơn trong pressing toàn diện”. Nhưng vấn đề không chỉ ở sự dũng cảm, mà ở cách bố trí. Một khi đã chọn lối chơi "1 kèm 1", bất kỳ sự chần chừ nào cũng tạo ra cầu thủ “tự do” cho đối thủ. Và Man City, với nhịp chuyền - di chuyển trơn tru, khai thác triệt để lỗ hổng ấy.
![]() |
Với đông quân số ở tuyến giữa, Man City dễ dàng áp đảo MU. |
Nếu có một chi tiết chiến thuật khiến Amorim phải thừa nhận thất bại toàn diện, thì đó là nghệ thuật "ghim đối thủ" của Man City. Pep không cần lúc nào cũng dồn ép quân số. Ông chỉ cần đặt cầu thủ ở đúng vị trí để buộc đối thủ đứng yên.
O’Reilly ghim Mazraoui ở biên, Reijnders ghim Luke Shaw trong hàng thủ 5 người, và kết quả là Doku được thả lỏng ở trung lộ. Chính từ một tình huống như vậy, Doku có thời gian xoay người, bứt tốc và kiến tạo cho bàn mở tỷ số.
![]() |
Khả năng pressing của MU không đồng bộ, dẫn đến việc Man City dễ dàng khai thác. |
Amorim muốn các trung vệ lệch biên dâng cao để bịt khoảng trống? Guardiola chỉ cần “ghim” họ lại, và toàn bộ hệ thống 3-4-3 của Man United tự sụp đổ. Đó là sự khác biệt giữa một HLV đọc vị thế trận như cờ vây và một HLV cố chấp trong xúc xắc: hy vọng may mắn sẽ đổi thay cục diện.
Man United và căn bệnh bỏ lọt người từ tuyến hai
Bàn thắng của Foden là hệ quả tất yếu. Một lần nữa, Bruno Fernandes và Ugarte có mặt trong vòng cấm, nhưng không ai theo kèm các pha băng lên muộn. Fernandes, vốn nổi bật ở pressing và chuyền dài, lại thiếu sự tỉnh táo trong phòng ngự không bóng. Đây không phải lần đầu: trước đó, Emile Smith Rowe của Fulham từng ghi bàn từ pha thoát kèm tương tự.
Trong khi đó, Pep bố trí Foden đá sau lưng Haaland, tận dụng khả năng chọn thời điểm xâm nhập vòng cấm. Kết quả là bàn thắng đến như hệ quả của sự tính toán chiến thuật, chứ không phải sự tình cờ.
![]() |
Trong trận gặp Fulham, Bruno Fernandes không theo kèm Emile Smith Rowe. |
Sau trận, dư luận chia rẽ: lỗi thuộc về cầu thủ hay chiến thuật Amorim?
Câu trả lời hợp lý là: cả hai. Man United có thể cải thiện bằng nhân sự tốt hơn, nhưng bản chất hệ thống 3-4-3 vẫn để lộ khoảng trống nếu đối thủ xoay chuyển hợp lý. Khi Fulham lẫn Man City đều tìm ra cùng một cách khai thác, đó không còn là sai sót cá nhân mà là lỗ hổng chiến lược.
Ở chiều ngược lại, Guardiola chứng minh rằng một HLV hàng đầu không ngại thay đổi chi tiết. Ông đưa Donnarumma vào khung gỗ và sẵn sàng chơi bóng dài - điều tưởng chừng xa lạ với triết lý “kiểm soát” của Pep. Nhưng chính sự linh hoạt ấy giúp City đa dạng và khó đoán hơn.
Amorim thì tuyên bố: “Nếu muốn thay đổi triết lý, hãy thay HLV. Tôi sẽ không đổi”. Một tuyên ngôn mạnh mẽ, nhưng cũng có phần ngây thơ trong bối cảnh bóng đá đỉnh cao - nơi sự thích nghi quyết định sống còn.
Kết quả 3-0 không chỉ là thất bại trên bảng tỷ số. Nó còn là sự vỡ vụn của ảo tưởng: rằng Amorim có thể mang một hệ thống từ Sporting Lisbon sang Premier League và áp dụng nguyên xi.
Pep Guardiola một lần nữa dạy cho giới cầm quân một bài học: bạn có thể giữ triết lý, nhưng phải biết điều chỉnh chi tiết để phù hợp cầu thủ, phù hợp đối thủ. Amorim ngược lại, chọn cách kiên định đến mức mù quáng - và cái giá là một United rệu rã, lạc nhịp trong mọi pha bóng quan trọng.
Đến khi nào Amorim mới hiểu: ở Premier League, cố chấp đồng nghĩa với tự sát?
Cuốn sách “Leading: Learning from Life and My Years at Manchester United” được Sir Alex Ferguson viết chung với Michael Moritz xuất bản năm 2015 đem tới kinh nghiệm sống quý báu cho bất kỳ ai.